Đặt lờ đóng đáy

Posted by LTDA trên Tháng Tám 23, 2014

levinhhuy

Miệng đáy

Sông cái giờ sao mà hiu quạnh, mênh mông chỉ thấy sóng bạc trùng trùng, tầm mắt không còn điểm nhấn nào để neo đậu. Chợt thèm được bắt gặp một miệng đáy lung lay theo con nước xiết, để xôn xao cùng con cá quẫy con tép búng tưng bừng…

* * * * * * *

Hồi đó, đâu cũng mười mấy năm rồi, khúc sông bên rạch Bến Bạ này có nguyên xóm làm nghề đóng miệng đáy. Đêm đêm, đèn đáy đỏ lừ giăng hàng, như những con mắt của sông, không biết ngủ.

Xem bài viết gốc 1 379 từ nữa

Posted in Uncategorized | Leave a Comment »

!

Posted by LTDA trên Tháng Bảy 31, 2013

H324photo: basam.info

Posted in Uncategorized | Leave a Comment »

Chủ nhật 02/06/2013

Posted by LTDA trên Tháng Sáu 3, 2013

Posted in Uncategorized | Leave a Comment »

Just do it!

Posted by LTDA trên Tháng Năm 17, 2013

970672_419257584848522_283418833_n

Posted in Uncategorized | Leave a Comment »

Chúng ta rồi sẽ đi về đâu…

Posted by LTDA trên Tháng Năm 9, 2013

Dạo gần đây, thấy trên mạng càng ngày càng nhiều những tranh cãi, nghi ngờ, chửi rủa lẫn nhau không thương tiếc lời, đúng là thời buổi niềm tin bị khủng hoảng và có khi quý còn hơn cả vàng. Nhưng đôi khi nó cũng khiến tôi tự thắc mắc rằng, tại sao những người cùng sống trong một xã hội, một cộng đồng hay những người chia sẻ chung nhiều văn hóa, hoàn cảnh lịch sử vẫn có thể chửi rủa nhau một cách dễ dàng và bình thường như thế.

Trở lại cuộc nội chiến ở Việt Nam vào thế kỷ 20, chúng ta không thể thay đổi được những gì đã qua và việc trong quá khứ, nhưng cái chúng ta cần, theo tôi, là hiểu rõ được quá khứ và biết được hiện tại mình cần phải làm gì, để hướng đến một tương lai nào đó ta mong muốn, nhìn lại cuộc chiến đã gây ra nhiều mất mát, hy sinh, nhiều lúc tôi tự hỏi, có phải con người chúng tabản chất là tàn bạo, hung ác hay không? Bởi vì chúng ta đã gây ra biết baonhiêu cuộc chém giết, tàn sát lẫn nhau. Nhưng sau khi tự mình suy nghĩ, quan sát và cảm nhận, thì câu trả lời của tôi là “Xin thưa, Không!”. Xin nói rõ luôn, nếu có những cuộc chém giết, chiến tranh thì cũng là những cuộc chiến của những “ý thức hệ” hay “niềm tin” nào đó của một nhóm người nào đó đặt lên vai loài người chúng ta để biến chúng ta trở thành những nạn nhân của những cuộc chiến tranh tàn sát. Con người chúng ta, có ai mà muốn có chiến tranh, giết hại đẫm máu? Trong bài viết lần này, tôi cũng xin bày tỏ tất cả sự thương tiếc dành cho tất cả những nạn nhân của cuộc chiến, không chỉ người lính, người dân thường vô tội của cả hai Miền, mà còn xin dành sự thương tiếc cho cả những người lính Mỹ, và những người lính nước khác đã bỏ mạng tại cuộc chiến ở Việt Nam.

Hôm qua vô tình tôi biết được một bài hát từ trên tường của một người bạn, một bài hát lần đầu tôi được nghe, bài hát nói lên những tâm tư và suy nghĩ của người lính Mỹ khi phải giã biệt gia đình ở quê nhà để đến Việt Nam chiến đấu. Tuy giản dị nhưng rất ý nghĩa, xin trích ra đây một đoạn nhỏ từ bài hát:

“I hope and pray someday the world will learn

That fires we don’t put out will bigger burn
We must save freedom now at any cost
Or someday our own freedom will be lost

Kiss me goodbye and write me while I’m gone
Goodbye my sweetheart, Hello Vietnam.”

Tạm dịch:

“Anh hy vọng và cầu nguyên một ngày nào đó trên thế giới sẽ nhận ra rằng

Những ngọn lữa nếu chúng ta không dập tắt, nó sẽ bùng cháy dữ dội hơn

Chúng ta phải cứu lấy sự tự do ngay bây giờ, bằng bất cứ giá nào

Hoặc là một ngày nàođó chúng ta sẽ mất luôn cả tự do của chính chúng ta

Hãy hôn tạm biệt anh và nhớ viết thư cho anh khi anh đi rồi

Tạm biệt người yêu của anh, xin chào Việt Nam”

Có thể nghe cả toàn bài hát “Hello Vietnam” do Johnny Wright trình bày ở đây http://youtu.be/DQFWAIFzoZ4

Thế thì còn tình cảm, tâm tư của những người lính và người dân thường ở hai Miền vào lúc đó thì như thế nào? Họ có những mơ ước và suy tư gì về cuộc chiến tranh đang diễn ra?

Từ nhỏ, tôi được nghe những bài nhạc vàng do gia đình mở hàng ngày, những bài hát mà khi lớn lên, cho đến ngày hôm nay, chúng đã đi sâu và tâm hồn và những suy nghĩ của tôi tự lúc nào. Những bài hát về tâm tư của những người lính, người dân sống ở miền Nam trong chiến tranh. Ai cũng hy vọng, một ngày nào đó, cuộc chiến tranh nồi da xáo thịt sẽ mau chóng chấm dứt trên đất nước này, để không ai phải hy sinh hay mất mát người thân nữa. Một trong đó là bài hát “Khúc hát ân tình” hay còn được gọi là “Tình Bắc duyên Nam” của nhạc sĩ Xuân Tiên, trong đó có đoạn mà tôi rất thích:

“Ngày mai hạnh phúc nơi nơi reo cười

Quê hương thôi đau sầu ngăn sông núi cách chia,

Ta đem yêu thương về cho Phương Bắc…”

Vậy thì tâm tư của những người thuộc chiến tuyến miền Bắc ngày xưa thì sao? Tôi đã từng đọc câu chuyện ngậm ngùi về một người lính miền Bắc mang một hũ mỡ heo vào Nam, định tặng bà con vì nghĩ miền Nam đói khổ, rên xiết, lầm than dưới tay đế quốc. Và trong một dịp tình cờ, tôi may mắn bắt gặp hình ảnh dưới đây trong một nhà hàng ở quận 1 cách đây vài hôm. Xin chia sẻ đến mọi người, coi như miêu tả ngắn gọn của cá nhân tôi về tình cảm có lẽ chân thành, và thật nhất từ những người lính, người dân thường ở chiến tuyến Miền Bắc.

944554_595711720438976_541324753_n

 

 

Trong chúng ta, ai đó cũng từng một lần nào đó được nghe nhiều người cho rằng, Miền Nam đánh cho Mỹ, còn đích thân nguyên Tổng Bí Thư Lê Duẩn cũng từng tuyên bố “Chúng ta đánh, là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc”. Có lẽ hầu hết những người nằm xuống, bản thân của họ đâu biết rằng, họ cũng chỉ là nạn nhân của những “ý thức hệ” xa lạ nào đó trên Thế Giới, đột nhiên một ngàyđược một nhóm người nào đó, đem vào đất nước Việt Nam rồi gây ra biết bao nhiêu hậu quả đau thương kinh hoàng cho những người dân vô tội. Mà hậu quả gây ra vẫn còn dai dẳng cho đến ngày hôm nay bằng sự chia rẽ, thù hận giữa những người cùng nói chung một tiếng nói, và thậm chí giết hại, chửi rủa lẫn nhau không thương tiếc, có khi một cách rất vô thức.

Nước Việt Nam trong mắt các nước phát triển là một trong những nước đói nghèo, lạc hậu nhất trên Thế Giới, nhưng những người như chúng ta chưa bao giờ nhận ra được, bởi vì chúng ta còn bận cãi nhau, chửi nhau, rủa xả nhau hàng ngày, nên những thứ khác có còn quan trọng nữa đâu?

Có thể đưa ra một nhận xét bi quan rằng, nếu cứ tiếp tục như thế này mãi mãi, thì chúng ta sẽ CHẲNG đi về đâu cả trên Thế Giới này cả, bởi vì đơn giản rằng “Nếu không có sự yêu thương lẫn nhau, thì đừng bao giờ mong sẽ có tương lại chung”

 

Sài Gòn 08/05/2013

Nguồn : Facebook Kelly Vo

Posted in Uncategorized | 4 Comments »